Khoảng tháng 7 năm 1975,cùng với sự hứng khởi của cả dân tộc,chúng tôi được đưa lên những chiếc xe tải hăm hở về lại quê hương.Trước đó có bạn không chờ nỗi đã lén về quê và sau đó trở ra mang theo những chiếc allbum có cô gái mắt nhấp nháy,áo thun giặt phơi khô ngay,chiếc cassette với “những đồi hoa sim” mê hoặc…
Miền nam với chúng
tôi lúc ấy thật gần mà xa,đầy mơ ước…nhưng cũng nhiều cảnh giác như cách tuyên truyền “viên kẹo
bọc đường” rất ngại ngần.Thật ra chúng tôi chỉ là những chú bé quê được ra Bắc
rồi sống co cụm trong các trương HSMN nên hiểu về đời sống đô thị không là bao.Dù
khó khăn của chiến tranh nhưng chúng tôi được đào tạo khá căn bản;đó là lẽ sống
,nghị lực ,lòng trung thực và nhất là kiến thức văn hóa ,dẫu có nặng lý thuyết thiếu
sáng tạo.Tôi nhớ mãi câu nói của thầy giáo dạy vật lý,rằng các em phải học thật
giỏi để sau này về xây dựng lại miền Nam ,đối chọi với những người được Mỹ đào
tạo từ Âu Mỹ trở về.Ôi,thầy đã quá lo xa cho một tương lai đến sớm với chúng tôi!
Sau những ngày gặp
lại gia đình mừng vui khôn xiết,chúng tôi mới đối diện một thực tế là tiếp tục
học như thế nào? Xã hội đảo lộn,thành phố chật chội với dãy người cứu đói cứ
dài ra.Chính quyền vận động đưa bớt dân về quê để khai hoang phục hoá,tìm mọi
cách khuyến dụ dân đi kinh tế mới.Những người không ở trong các cơ quan nhà nước
,HTX …không có tiêu chuẩn mua gạo thì quá cực khổ khi bám trụ ở thành phố .Bọn
HSMN chỉ có bạn nào có gia đình cán bộ ở thành phố thì làm chế độ được và tiếp
tục đi học bình thường.Bạn nào về quê thì phần lớn bỏ học và xin vào ngành công
an vì lý lịch tốt.Một số rất ít ,thường đang học cấp 3 thì ráng theo học các
trường ở thị trấn hoặc thành phố lớn.Tôi được gởi theo học một trường cấp 2
&3 Thai Phiên , ngoại ô thành phố Đà nẵng.
Trường nằm ở phía Bắc
thành phố ,mới được xây dựng gồm 2 dãy nhà hai tầng khá đơn sơ,sân trường nền đất
không một bóng cây.Dấu ấn thành phố mới chỉ hiện diện trên các trục lộ
chính.Lùi vào phía trong một chút là làng quê nông thôn với những luỹ tre bao
quanh quen thuộc,những ruộng sắn bên vườn khoai xanh mơn mởn.Những đụn cát trắng
với gai xương rồng ẩn hiện khắp nơi,kế đó đột ngột hẫng xuống những ao nước tưới
thuốc lá váng phèn.Các bạn học sinh khá
thân thiện ,thường lội bộ đi học ,có cảm giác phảng phất nỗi buồn lo toan cuộc
sống cần lao .
Tôi loay hoay chọn bộ
quần áo đồng phục xanh trắng vừa may cho ngày nhập học.Nâng lên hạ xuống chiếc
quần ống loe ,mốt thịnh hành bấy giờ,tôi đành tặc lưỡi xếp cất vì ngại cho là “lai
căng mất gốc”.Mặc lại chiếc quần ống hẹp hai màu, trên màu kem gốc dưới chuyển sang xanh
từ ngoài Bắc mang về,tôi chạy vội đến trường.Trời vừa dứt cơn mưa ,trường náo
nhiệt cảnh học sinh tay bắt mặt mừng sau những ngày biến động chính trị vừa
qua.Tôi vừa ghé ngồi vào đầu bàn dãy cuối thì một học sinh dáng gầy đứng lên bắt
bài hát tập thể.Cả lớp gào lên hết bài này sang bài khác nhạc cách mạng.Tôi ngạc
nhiên sao họ biết nhiều bài thế , từ Trường sơn Đông Tây đến Tiếng chày cắt cùm
cum…đều hát tuốt.Hoá ra mấy tháng hè vừa qua, gần như ai cũng cuốn theo phong
trào sinh hoạt của thanh niên địa phương.Trống điểm từng tiếng thong thả ,cô
giáo chủ nhiệm vào lớp.Cô mặc một chiếc áo dài cũng màu trắng như nữ sinh nhưng
phân biệt bằng cách thêu thêm các bông hoa
trên hai tà thật đẹp và quý phái.Lần đầu tiên tôi thấy những chiếc áo dài trắng
nữ sinh trong trường sao dịu dàng đến thế.Sau khi giới thiệu vể mình ,cô yêu cầu
lớp bầu ban cán sự lớp,rồi cô rời lớp lên
phòng giáo viên.Tôi ngạc nhiên thấy lớp tự quản,bầu bán rất dân chủ .Có vài liên danh đề cử và tự ứng cử.Các
vị được đề cử ,nhảy lên bảng tự giới thiệu về mình và phản biện thật hăng hái.Tôi
lạ lẫm,thấy họ mạnh mẽ và tự tin khá hùng biện .Cuối cùng thì kết quả bầu lớp trưởng nghiêng
về yếu tố thân miền Bắc,trúng bạn Sự khá ôn hoà,có ba tập kết vừa về,anh em làm
nghề biển tương đối khá giả.Các lớp phó dễ thông qua ,cô giáo chấp nhận ban cán
sự lớp nhanh chóng.
Do đã học lớp 9 chuyên toán
từ ngoài Bắc nên chương trình lớp 11 ban toán với tôi khá nhẹ nhàng.Đối với môn
văn các bạn khá lúng túng về các thể văn nghị luận trong đó thịnh hành lối văn
chứng minh bằng văn học ,bất cứ dẫn chứng nào cũng lôi ra một câu thơ mà thường
là của Tố Hữu nhét vào.Các môn tự nhiên ,nhất là toán lý ,các bạn học khá tốt.Tôi thích
nhất là được xem các quyển bài tập toán của nhiều tác giả khác nhau ,như Ban GS
Toán hoặc Giáo sư Trường Thi …tức nhiều bộ giáo khoa cho một chương trình của Bộ
giáo dục.Nhiều bài toán giải theo dạng quỹ tích ,kết quả động,có đáp số mở khá thu hút khả
năng sáng tạo của học sinh.Từ chỗ thiếu sách tham khảo ,tôi tìm cách mò đến nhà
nhiều bạn để mượn sách xem tại chỗ vì có nguyên tắc của học sinh là không cho mượn đem về nhà.Ngạc nhiên hơn là
trong miền Nam đã áp dụng kết quả một số bài toán học để giải thích về vật lý
khá lạ.Từ chỗ mang tư tưởng cải tạo họ,tôi bị họ chinh phục với nỗ lực học hỏi
và mạnh dạn trao đổi ,phản biện tại lớp.Có nhiều bạn nghiên cứu được một công
thức toán lý mới,đến lớp tìm cách lên bảng để trao đổi hoạc khè mọi người ngay.
Thời kỳ đầu năm học,gần
như chiều nào các bạn cũng đến trường để sinh hoạt lúc thì của Đoàn lúc thì của
Hội thanh niên.Hết hát múa tập thể lại học chính trị rồi biểu dương lưc lượng ngoài đường phố vào các ngày
lễ.Không khí sôi sục trong trường lôi cuốn mọi người nhất là các bạn có xuất
thân gia đình nghèo khó.Một số bạn gái không bao giờ đi sinh hoạt ,bị nhắc nhở
nhưng các bạn nại gia đình không cho đi.Đó thường các gia đình trí thức ,họ
không muốn con lao vào các phong trào bột phát nhất thời ảnh hưởng việc học tập.Sau
này mới thấy sự kiên định của họ là đúng.Một số bạn miền Nam có liên quan đến cách mạng,là đoàn viên
hoặc miền Bắc thì rập khuôn cách ăn mặc ,giày dép như một cán bộ nằm vùng.Số
này được mọi người gọi là “cách mạng 30/4” .Một số lỡ cương
lên sau này không quay lại như cũ được nên mất một thời gian dài khá trầm cảm vì thiên hướng mặc đẹp không chịu ngủ yên .Nghĩ cũng tội cho các bạn ấy,bị tuyên truyền một chiều hoặc khuyến khich rất cực đoan về ăn mặc nên áp dụng máy móc theo mấy cán bộ trên núi xuống.Thanh niên thích thần tượng cái mới mà thuở ban đầu cách mạng thật hấp dẫn không ai cưỡng nỗi.Đó là những nạn nhân trong trắng ngây thơ ,không phải đầu tiên của một thời mơ mộng . Lúc
này trường cứ yêu cầu kê khai lý lịch liên miên ,tự nhiên có sự phân hoá thành
phần gia đình.Hết học kỳ I ,một bạn gái sức học không triển vọng ,có gia đình tham gia chính quyền cũ xin nghỉ
học .Một vài bạn khác tìm việc làm ở các tổ hợp hoặc chuyển nhà đi miền Nam hay đi kinh tế mới.Nhiều
bạn thích thú với lý lịch khai Dân nghèo thành thị vì được xã hội thổi lên trên trời xanh .Càng về cuối năm học sinh hoạt
ngoài giờ ít hơn và sự khó khăn trong mưu sinh của gia đình làm các bạn bớt dần hăng
hái.Nhiều gia đình khó khăn hơn và thấy mình không thay đổi là bao với sự khốn
khó trước đó nhưng lúc này ai cũng vậy nên không có sự so bì nhiều lắm.
KIM THANH
Trả lờiXóa08:35 19 thg 6 2012
KT học trường nữ nên khác. Các bạn nữ sinh Trưng Vương (Saigon) dịu dàng thướt tha, không như KT tiết học nào cũng giơ tay phát biểu để về nhà khỏi học bài. Tiếc rằng chỉ học hết học kỳ 1 thì phải trở về đơn vị.
Còn ở nhà thì công tác đoàn tại địa phương. Tháng 3 năm 1976 trước khi trở về đơn vị, KT "lừa" hết thanh niên cá biêt của xóm mình đi TNXP, vì mọi người hăng hái theo KT đăng ký ghi tên và nghĩ rằng có KT thì nơi đâu cũng đầy ắp tiếng cười. Nếu lúc đó mà KT đi TNXP thì bi chừ sẽ k có "phù thủy gáo dừa"
Nhớ lại 1 thời "hoa đỏ"...
->Không biết KT có công hay tội đây khi làm "mồi" để mấy chàng cá biệt ngưỡng mộ người đẹp chạy theo ? Nhiều đại gia sau này cũng xuất thân từ TNXP làm bạo,chơi rất bạo mà...vào tù cũng bạo.
KIM THANH
12:16 19 thg 6 2012
Công bự lém chớ!
Nếu k thì xóm của KT sẽ loạn khi KT trở về đơn vị. Nhờ cán bạn đi hết, nên xóm cũng êm đềm hơn, mọi người không còn ngán khi vào.
Vugia
Trả lờiXóa17:28 19 thg 6 2012
Bài viết rất chân thực.
-->Tên anh giống tên một con sông ở quê tôi,Đại lộc.
Vugia
17:51 19 thg 6 2012
Mình quê Duy xuyên. Nhưng thích sông Vu Gia.
-->Xưa vùng Đại Thắng của tôi cũng thuộc Duy Mỹ,Duy xuyên.Đồng hương rồi!Có dịp gặp nhau như Giao Thủy.
hongloan
Trả lờiXóa22:04 2 thg 7 2012
Đọc bài này HL nhớ hồi mới giải phóng ba má HL về Nam, thật ra là miền Trung, (tiếp giáp với quê bạn) . Lúc ra lại HN đem theo chiếc quạt máy HITACHI cả tập thể sang ngắm . Còn gói mì "năm tôm" có cái vỏ ni lông in hình đẹp, bọn mình ăn xong , ép cái túi đèm đẹp ấy vào quyển sách như một báu vật! Nhớ lại một thời!
Bài bạn viết rất chân thực.Mình sẽ đọc tiếp bài sau, bạn viết thêm đi nhé!
-->Vậy là đồng cảm rồi.
Đạt
19:28 10 thg 7 2012
Mình thấy hơi ghen vì thời đó chỉ sống với ba má và đi học ở một trường yên tỉnh ở nông thôn miền Nam, không có được cái không khí và cảm giác như các bạn.
-->Bình yên của tuổi thơ vùng quê cũng có nhiều kỹ niệm đẹp mà bây giờ tụi trẻ dễ gì có được,bạn ơi.
Điếc không sợ súng
Trả lờiXóa21:51 4 thg 7 2012
đọc xong cảm thấy lững lờ
không nói chi được, ơ hờ nghĩ suy
"hạt giống tốt" được chọn đi
sau 75 đã thấy gì ở quê?
bây giờ mắt thấy tai nghe
hàng ngày những chuyện đó đây nước mình
con mắt của thời học sinh
nhìn khác tình hình khi đã trung niên?
cái gì mà bạn lãng quên?
cái gì nhớ mãi vững bền thời gian?
cái gì bạn thấy bàng hoàng?
Cái gì bạn đã thở than một mình?
-->Cảm ơn bạn với những xúc cảm đa chiều.
Là học sinh miền NAM ra bắc,bạn có học ở ĐÔNG TRIỀU tỉnh HẢI DƯƠNG (Quê tôi)
Trả lờiXóakhông đấy ?
Em ra Bắc năm 68 ,sang Trung Quốc học từ 69-73,về lại Đông Triền QN từ 73-75.Hồi ấy về HN thường ghé ga Hải Dương,có l c ngủ qua đem mua vé xe.
Xóa