Định làm một bài thơ nhân ngày 8/3 nhưng xem lại thấy không cảm lắm.Đọc bài MẸ TÔI vẫn còn xúc động nên xin pots lại vậy.Năm nay tiến bộ hơn ,đã điện về từ chiều :mẹ vui ,đang chờ vợ chồng cậu cháu đi làmvề để ăn tiệc 8/3 với nhà ông anh .Thế là vui rồi !
Vào đầu năm 1961,khi bước vào tuổi thứ 5 ,tôi phải chia tay mẹ.Đó là những năm đen tối khi luật 10/59 vừa thực thi trên khắp MN.Ba tôi ở lại nằm vùng hoạt động nên gia đình tôi thuộc diện “ Đảng viên,trung kiên,tình nghi,tập kết”.Cứ chiều chiều có loa kêu là những chủ gia đình thuộc diện trên phải quơ chiếc bị lác ,cắp đoạn chiếu rách ...lên ngủ tập trung tại nhà Ban đại diện xã.Tối đến lo nhất là các cô các chị trẻ đẹp bị tụi an ninh,đại diện gọi lên phòng làm việc để tra hỏi rồi giở trò bậy bạ.
Chịu không xiết cảnh tra tấn liên miên này,mẹ tôi nhờ người bà con xin giúp việc nhà của Tỉnh trưởng đóng tại Fleiku.Để có căn cước chuyển vùng là cả một vấn đề.
Mẹ dẫn tôi ra thị trấn Vĩnh điện,đưa đi uống nước mía rồi mua cho một số bi ve trong đó có cả bi cái to đùng.Vì thích bi xanh đỏ quá sức nên khi mẹ nói về với bà rồi mẹ đi ít bữa sẽ về ,tôi gật đầu cái rụp ...dù trước đó khóc lóc ì xèo.
Tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác sờ sợ,lạnh lạnh khi bước vào quán giải khát có nền gạch ca rô sáng bóng .Vừa lơ ngơ uống ly nước có đá lạnh vưà ngắm nhìn chiếc quạt trần quay tròn mà không hiểu làm sao họ xoay được nó .Lúc ấy ở lớp tư thục quê tôi cũng có chiếc quạt trần nhưng bằng bao bố gập lại nặng trịch do hai đứa học trò thay nhau kéo cho mát. Sau này làm nhà ,có lẽ ám ảnh vụ này nên tôi vẫn lát gạch carô cho nền nhà trệt đấy.Ke,ke...
Rồi mẹ tôi đi.Ngay sau đó tôi cuống lên khi cám nhận sự trống vắng,cô đơn do thiếu mẹ.Đói khổ,bơ vơ...anh em tôi vẫn lớn lên.Bù lại ,Tết đến mẹ gởi hoặc đưa về những chiếc áo quần cũ do con nhà chủ bỏ ra để mặc.Tôi tiếp cận với văn minh đô thị ,biết đánh răng ,mang dép Nhựt vào ngày Tết...theo kênh này.
Ông tỉnh trưởng sống cùng bà vợ thứ hai đã có con riêng với một người chồng tập kết ra Bắc.Ông bà lờ mờ biết mẹ tôi có chồng là VC nằm vùng nên thỉnh thoảng hỏi chận ngọn nhưng mẹ tôi đều chối.Đặc biệt bà rất thương mẹ tôi ,coi như người thân trong nhà và thường dành lại cho chúng tôi những chiếc áo quần còn khá tốt.Sau đảo chính lật đổ NĐD,ông bị phế truất... đổi nhiệm sở khi ở Vũng tàu rồi lúc ở Sài gòn...Mẹ tôi đi theo gia đình ông bà cho đến năm 1964 vùng quê tôi được giải phóng thì về luôn.Lúc này cơn lụt lớn tàn khốc năn Thìn vừa qua,cả vùng quê tôi điêu tàn,làng tôi trôi mất một nửa,người chết ngập vùi trong cát.Đường bộ về quê không thể đi được.Chịu không được cảnh nhìn mẹ tôi như điên như dại,bà đã mua vé máy bay để mẹ tôi về Đà nẵng rồi về nhà.
Sau ngày giải phóng,tôi và mẹ cố tìm bà(ông đã chết )để cám ơn bà đã giúp mẹ tôi trong những năm tháng khốn khó ấy nhưng không gặp được.
Phải dứt khoát để con còn nhỏ ở lại mà ra đi chắc mẹ sẽ khổ lắm .Dù thương mẹ nhưng đến bây giờ tôi vẫn cứ ấm ức,lạ thế.
Ngày20/10 và 8/3 nhớ mẹ nhưng ngại ngùng một lời chúc sợ mẹ không quen nên nhắc con trai điện cho nội...rồi ghé máy nói Nội khỏe nghe,khỏe nghe...một mong ước cháy lòng.
- satoMột lời chân thành mà nhiều lúc ngậm ngùi khó nói-->Cám ơn bạn hiểu và chia sẻ.
- VugiaXin được chia sẻ với bạn.
- Mạc Khải TuânMKT- NGUOI HOA LU chân thành chia sẻ voi HHP về tình cảm sâu nặng và trắc ẩn trên nha!
- Như Mai
- Phong LanSao lại ngại ngùng khi nói lời chúc mẹ? Hãy nói khi còn có cơ hội để nói anh à!-->Cám ơn PL nhiều.Rất vui thấy PLtrở lại .
- Rat_Hue71Rất_Huế chia sẻ với anh về bài viết này. Kính chúc anh cùng gia đình vui khoẻ.
-
Nếu là thật thì bác hơn em hơn cả mười mấy tuổi . Chúc bác luôn có những giấc mơ đẹp về tuổi thơ .
-
Mong mẹ của HHP được các con hiểu và thương yêu , bù đắp thật nhiều!
-
Cho em ghé với,mong bác luôn khoẻ và vui bên con cháu.
-
đọc bài của anh thấy loáng thoáng hoàn cảnh của mình trong đó ... anh vui nha!
-
Mai mốt khi không còn mẹ, lại thêm một mong ước cháy lòng là đã ngại ngùng một lời nói yêu thương cho mẹ đó nha anh HHP!
-
Chiến tranh - Ly tán, đã đành. Giờ hết chiến tranh mà vẫn còn... ly tán đó HHP!
-->Trong đời có các trường hợp đau khổ:quan-quả-cô -độc.Trong đó trẻ em bị mồ côi và sống xa người thân có lẽ là khổ nhất.Hết chiến tranh mà ly tán càng đau khổ gấp bội !
-
ghe tham anh! mot tam long!
-
Như vậy là anh Ph. lớn hơn Tư Cận 2 tuổi.
Tặng anh mấy câu thơ về cánh cò mẹ:
Cơn lũ về nhanh nước trắng đồng
Cánh cò lặn lội giữa ngày đông
Co ro gầy guộc trong chiều vắng
Cho lũ con thơ được no lòng
Thương thân cò mẹ long đong
Bao năm xuôi ngược mặc dòng đời trôi...-->Đoạn thơ hay về khổ nhọc cam chịu một mình.của mẹ .Cám ơn bạn chia sẻ. -
một hoài niệm phải không anh. cảm động lắm anh ah
em ghé thăm và chia sẻ, mãi vui anh nha -
-
Hạnh phúc cho những người
Còn trong vòng tay mẹ. -
-
Một giai đoạn đời đau buồn gắn với hoàn cảnh của lịch sử. Biết làm sao!
Mẹ vẫn là mẹ của mình mà. Quỹ thời gian của mẹ không còn nhiều nữa, "ấm ức " mãi sẽ là sẽ là muộn đấy!
Chia sẻ cùng HHP!
-->Cám ơn HL chia sê.
-
-
-->Cám ơn bạn chia sẻ.Có lẽ không phải tiết kiệm đâu !
-
Đọc mà nghẹn HHP ạ.