Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

2.SẼ CÓ GÌ ?

                                                      Photo:Internet



Với hành trang ra trường vẫn chiếc ba lô sờn mép
Đong  tràn  nụ  cười  của  bạn    trao  gởi
Có khung trời giảng đường lúng liếng niềm vui
Có những khuya học bài bụng nổi dàn hoà tấu
Các món ăn khắp miền xoa xuýt kể cho nhau ,
Có một tấm lòng thương nhớ chốn biên cương
Súng  ta  nổ  vào  đầu  quân  bành  trướng.


Sẽ  chẳng      bay  bướm  đâu  em
Đời sinh viên thời đất nước nghèo trăn trở đêm đêm
Điểm  tựa  sau  ta  là thắng Mỹ  thắng Tàu
Ở phía  trước  cả  quảng  đời  sôi  nổi
Là xí nghiệp đánh cá Côn Lôn,phát súng mở đầu
Dầu Vũng Tàu nhé,đọng chiều sâu câu hỏi?
Sẽ chẳng có gì mơ ước hão đâu em
Nhà trường dạy anh cách làm ra tiền để đếm
Không chỉ lạnh lùng như một gã lái buôn
Anh đem lại niềm tin cho người mất hướng
Cho tiếng nói ta chan hoà cùng bốn biển
Việt  Nam  mình, tổ  ấm  vạn  tình  yêu!

Dĩ nhiên anh chưa thể đón em bằng ô tô
Bằng nhà lầu và những đêm dài ảo não
Hãy đến với anh dù má hồng thiếu phấn
Sau  tan  ca  áo  mới  đổi  vội  vàng
Cứ đến em ơi ,dù tóc chưa quấn quýt hương chanh
Giày  bảo  hộ    làm  em  rắn  mạnh
Đừng ngại em ơi ,tiếng ai cười trống trải
Khi chúng ta qua đường như nhịp bước một hai
Anh đâu dám đem lại cho em cuộc sống bà Hoàng
Khi bên đường còn em ta cặp mắt đói vàng
Còn  mẹ  bước  đi  nặng  nề  lầm  lũi
Cha sấp ngửa với đồng tiền câm lặng niềm vui.

Sẽ  chẳng có gi thay thế  nỗi  đâu  em
Một khối óc sảng khoái tràn trề và một trái tim
Hãy  sát  vai  anh  dù đường  xa  vất  vả
  bên  mình      bạn  chúng  ta
Là hôm nay những kỹ niệm đói nghèo
Đi  rất  nhẹ  qua  đôi  vai  trẻ  khoẻ.

 ĐHĐN,ngày ra trường,1/1982.
HHP

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

1.SUÝT TRỞ THÀNH"DŨNG SĨ DIỆT MỸ"

Bác Hồ với Dũng sĩ miền Nam 1968

   Ngày 6/4/1968 ,tôi bắt đầu lội bộ vượt Trường sơn ra Bắc,ngược với những đoàn quân trùng điệp vào Nam.Thường mọi người đi bộ khoảng 3 tháng đến nơi nhưng tôi mãi ngày 3/9 mới tới Hà nội ,lại tiếc không được thấy Bác ngày lễ Quốc khánh năm đó có Người trên lễ đài.Cậu em chú bác ruột và các bạn cùng đoàn 8 người với tôi cứ tưởng tôi đai (die) rồi.Lý do là tôi bị sốt rét nên rớt lại từ trạm 7 đường dây Giải phóng.Sau đó vì đi một mình không gia nhập với đoàn nào dù HSMN hay đoàn thương binh nên tự do ,thích trạm nào thì ở lại trạm đó.Có khi như trạm 32 đường dây XHCN (trạm có 2 chú ngựa rất đẹp) ,tôi ở lại hơn nửa tháng.Trạm này xây dựng khá hoành tráng trên bãi bằng rất rộng,có cả hồ ngăn từ đoạn suối để nuôi cá ra câu được.Hàng ngày tôi còn được các chú anh nuôi dẫn đi hái rau ,bắt ốc đá…rồi tối được ngủ chung với chú trạm trưởng nên dùng dằng chẳng muốn đi.